Ra trường năm 1980, tôi được phân công về dạy môn Toán tại trường THPT huyện Điện Biên. Dạy học, chủ nhiệm lớp chưa hết một khóa thì tôi bị điều về phòng Phổ thông Sở Giáo dục Lai Châu (khi đó thầy Thoại là Hiệu trưởng nhà trường có ý kiến với Sở xin giữ lại tôi cũng không được chấp thuận). Từ cánh đồng Mường Thanh thẳng cánh cò bay, chuyển lên thị xã, thung lũng hẹp tới mức mà “Mở mắt là thấy núi”(thơ Đào Nam Sơn: Mở mắt là thấy núi, nhắm mắt nhớ quê nhà) tôi nhớ Điện Biên da diết. Sau ít ngày tôi viết được bài thơ, kính tặng các thầy cô giáo, thân mến tặng các em học sinh trường THPT huyện Điện Biên ngày ấy.
Mái trường thân yêu
Phùng Hồng Kổn
Ngôi trường chân đồi A1
Nơi tôi đã sống
Chỉ vẻn vẹn 3 năm
Nhưng ra đi không thể nào quên.
Những thầy giáo tóc rắc bụi phấn
Cả cuộc đời vun xới mầm xanh
Hiền hòa như dòng sông Nậm Rốm
Dâng phù sa tươi mát khắp Mường Thanh.
Những cô giáo lần đầu xa nhà
Bên giáo án bâng khuâng đêm thức
Lên lớp, nhìn đàn em
Bỗng niềm vui như cầm, nắm được.
Tiếng kẻng ngân vang
Xua tan sương sớm
Làm xích lại những sắc màu Thổ Cẩm
Những gương mặt thơ ngây
Màu hoa ban trong nắng.
Ngọn lửa trại hôm nào
Chợt bùng lên những nỗi khát khao
Tôi sẽ giữ lửa hồng ấm mãi
Trong tim thổn thức - Điện Biên.
Thị xã Lai Châu (cũ), tháng 12 năm 1983.