Tùng tùng tùng....
Mấy phút sau... Tùng tùng tùng, tùng tùng tùng... Tóc loăn xoăn, lơ phơ, mắt hí hí lấp lánh ánh cười, môi thâm sịt, răng trắng nhởn (có lẽ cũng không trắng lắm nhưng vì môi lão thế nên thành ra thế) mà lại sít sìn sịt, áo kẻ mỏng chắc trước cũng trắng sáng nhưng giờ cũng không hẳn là cháo lòng nên chẳng biết gọi là màu gì, tông Lào màu gan gà tiếng quẹt trên mặt đường không rõ bằng tiếng bật của tông vào gót chân....
Giăng Văn Giăng... Tăng Văn Tăng... Lão từ trên đường đi xuống khu tập thể:
- Trống vào hay ra đấy?
- Em chị nghe thẩy chịn tiểng...
Lão cười hiền hậu đi vào phòng (Chả là tôi nghe được giai thoại đánh trống vào đánh trống ra của chị kế toán trường quê miền Trung kiêm đánh trống ca thán, năm thì quy định 3 tiếng vào 6 tiếng ra, năm sau lại ra quy định ngược lại, năm sau lại ngược lại nữa... rối trí, chả biết thế nào khi có người hỏi... thế là: bực mình tôi đánh luôn 9 tiếng cả ra lẫn vào) .
Tăng Văn Tăng- có cái quần nào cho anh mượn lên lớp tý. Vừa nói lão vừa lấy cái quần bò của tôi vắt trên ghế và mặc vào, ra khỏi cửa phòng lại quay vào vớ một quyển vở trong tập vở viết tập làm văn của học sinh cuộn tròn lại cài vào túi hậu quần bò rồi tành tạch từ khu tập thể sang bên trường lên lớp...
Thầy Nguyễn Viết Hoa – Thầy Nguyễn Tiến Tăng trong dịp hội ngộ cựu giáo chức trường THPT Thành phố Điện Biên Phủ tại Hà Nội 2022
Hết giờ, về phòng tôi lão bảo: Tăng Văn Tăng – Giăng Văn Giăng! Bọn học sinh nó bảo... Ô thầy Hoa mặc quần của thầy Tăng... Ô giáo án của thầy là quyển tập làm văn... Tôi đang hý húi cộng điểm tổng kết môn cuối năm, chưa nói gì thì lão lại hỏi:
- Chú mày làm gì đấy?
- E làm điểm. Tôi hỏi lại: Anh làm điểm chưa?
- Điểm gì? Sao phải cộng với trừ làm gì cho lâu, cứ chấm bài cho 6-7-8 rồi lại 8-7-6 thế là thành 7 phẩy....
Tôi há hốc mồm và tròn mắt vì cái “phát kiến vĩ đại ấy” và bỗng nhớ ra cái chi tiết cuối truyện Đôi mắt của Nam Cao khi nhân vật Hoàng khen: Tài thật! Tài thật! Tài đến thế là cùng! Tiên sư anh Tào Tháo!
Nguyễn Tiến Tăng – Giáo viên Ngữ văn (1987-2001).