Dòng sông Đà hừng hực trôi xuôi
Người thầy giáo ngược núi lên Tây Bắc
Như người lính chỉ tiến lên phía trước
Tri thức gieo mầm trên chiến địa năm xưa
Như thuở sơ khai, rừng núi vẫn âm u
Thầy với trò dựng trường bằng dao, cuốc
Những đôi mắt sáng bừng bên ánh đuốc
Ươm ngọn lửa hồng trong lớp học mái gianh
Tưởng qua rồi khói lửa chiến tranh
Thầy trò bình an bước lên đài mơ ước
Loạt bom nổ cướp mất người gieo hạt
Đất Điện Biên nhuộm đỏ máu cô thầy
Niềm đau thương gom từng tháng từng ngày
Vụt cháy lên trong mỗi giờ lên lớp
Trang sách nhỏ, viên phấn và cây bút
Thành bản hùng ca về một ngôi trường
Lớp lớp mầm xanh giờ đã lên đường
Miền núi miền xuôi chung khoảng trời tri thức
Học sinh Điện Biên hòa nhịp cùng đất nước
Tô điểm vòm trời lấp lánh những vì sao
Giữa lòng thành phố trẻ xôn xao
Vẫn trầm mặc một mái trường rêu phủ
Dẫu bao nhiêu năm và muôn ngàn gian khó
Kiêu hãnh niềm tin sự nghiệp "trồng người"
Thế hệ hôm nay và lớp lớp đời đời
Sẽ viết tiếp pho sử Trường Thành Phố
Trong khúc nhạc Điện Biên liệt oanh muôn thuở
Có âm vang huyền thoại một ngôi trường
Nguyễn Ngọc Bảo – Giáo viên trường THPT Thành phố Điện Biên Phủ